Cô nàng tốt bụng
Phan_7
“Mày đúng là đầu đất mà, có ai dám cả gan nói chuyện như thế với sếp Dương hả?” Thảo khinh bỉ nó
“Thì tao nghĩ sao nói vậy thôi mà. Mà nói thế lần sau hắn sẽ chạy mất dép không phiền tao nữa” nó tự mãn cười.
“Tao không nghĩ thế đâu.”
“Sao không?” vô lý, chẳng lẽ da mặt hắn còn dày hơn nó được hả.
“Mày cười thật đẹp nhé”
“Sao tự nhiên lại nói chuyện này” nó nghi ngờ
“Nhìn mày cười, hắn đứng hình thế, làm sao buông tha cho mày được, nếu là tao, tao cũng sẽ chết mê chết mệt ấy chứ”
“Bớt nhảm đi, tao vừa già vừa xấu, ai mà thèm”
“Mày chờ xem, tao chưa bao giờ nói sai đâu”
“Để xem, tao và mày ai đúng nhé” nó cũng hùa theo, làm sao mà cái tên trẻ tuổi đẹp trai đó có thể thích nó được. Đúng là siêu nhảm mà.
“Tại sao mày ít cười?”Thảo tò mò
“Có chuyện vui mới cười chứ?” Nó thâm trầm. Cuộc sống của nó toàn đau buồn, thì cười cái gì mới được.
“Nếu mày hay cười, tao đảm bảo mày đã câu được một anh chàng hoàn hảo lâu rồi”
“Cám ơn nhé, chẳng ai khen tao thế cả.”
Buổi chiều nó vừa tan sở, thì gặp ngay em người yêu cũ của Sếp Dương. Nó định lơ đi nhưng đang định bước qua thì cô nàng đã đứng chặn trước mặt nó.
“Tôi có chuyện muốn nói với chị” Cô ta vênh vào
“Chuyện gì? Tôi với cô thì có chuyện gì mà cần nói” Nó thảm nhiên
Dù nó nói thế nhưng kết quả nó cũng ngồi trong quán café với cô ta.
“Chuyện gì?” nó nòng ruột lên tiếng khi thấy cô ta cứ nhìn nó chằm chằm mãi mà không nói câu nào.
“Chị buông tha anh Dương đi”
“Phụt, cái gì” nước cam trong miệng nó không khách khí bay thẳng tới mặt cô nàng đối diện
“Chị… thật là” cô ta hét lên, vội lấy khăn lau lau mặt.
“Xin lỗi, tôi không cố ý” nó áy náy khi nhìn bộ váy trắng chuyển màu vàng của cô nàng. Váy đẹp thế chắc mắc tiền lắm đây. Phí của trời.
Lau xong cô nàng liếc xéo nó một cái sau đó phán một câu khiến nó choáng “ Chị không xứng với anh Dương”
“Phải nói là Dương không xứng với tôi mới đúng chứ.” Nó nhẹ giọng
“Chị có gì hơn mà nói anh ấy không xứng với chị chứ?” cô ta khó chịu
“Cô không thấy sao? Tôi già hơn hắn nhé, nghèo hơn hắn, xấu hơn hắn, lùn hơn hắn, bốn cái tôi đều hơn lý gì mà hắn xứng với tôi” nó bình thản nói.
“Chị…” mắc họng rồi, nó vui vẻ nhìn cô ta “ chị biết thế sao còn bám anh ấy?”
“Tôi mà thèm bám hắn hả? đề nghị cô phân biệt đâu là chủ, đâu là bị nhé”
“Không vì chị thì tại sao anh ấy lại bỏ đi ba năm tình cảm với tôi?”
“Làm sao tôi biết chuyện hai người chứ? Mà tôi nói nè! Đàm ông là thứ không đáng tin nhất, cô tốt nhất đừng tin họ” nó tốt bụng khuyên giải cô ta.
“Chị thì biết cái gì là tình yêu chứ?” cô nàng hét với nó.
“Tình yêu ư? Tôi không cần, cô giữ mà dùng. Còn nữa tôi không thèm cái tên biến thái Dương đâu, đừng làm phí thời gian của tôi” nó đứng dậy bỏ đi. Dám khinh thường ta không biết yêu hử?
“Mà tình yêu là gì?” nó lẩm bẩm tới khi bước vào nhà mới thôi.
“ Sao cơ?”
“Hết hồn” nó nhảu lùi lại khi đột ngột ở đâu chui ra tên cực phẩm “ anh định hù chết tôt à?”
“Làm việc xấu nên mới thế hả?” hắn lẽo đẽo theo sau nó đi vào nhà.
“Sao anh về sớm thế?” mọi ngày hắn toàn về muộn mà, hôn nay ăn phải cái gì mà về sớm thế không biết.
“Thích thì về”
Trả lời thế mà cũng trả lời được. Đúng là hết thuốc chữa mà. Nó bĩu môi khinh bỉ bỏ vào phòng.
“Mai sinh nhật tôi, cô cùng tham dự chứ?” hắn đứng ngoài cửa phòng.
“Không đi” nó từ chối
“Sao không đi, ăn buffet ở new world nha” hắn dụ dỗ nó.
“Thật?” nó vui mừng, ăn ở new world là giấc mơ của nó bao nhiêu năm nay mà.
“Nhưng phải có quà đấy” hắn nhắc nhở
“Yên tâm đi, miễn là quà là được chứ gì?” nó hí hứng ra mặt.
“Nhưng ăn mặc phải đẹp đấy nhé” hắn có lòng nhắc nhở.
Nó đần mặt ra khi nghĩ đến vấn đề này.
“Ngày mai xin về sớm, tôi dẫn đi mua đồ coi như quà cám ơn cô chăm sóc tôi bữa say rượi đi”
“Được” tự nhiên lại được tặng quần áo, có ngu mới không đi.
“Bốn giờ tôi đón cô ở công ty” hắn phán xong bỏ vào phòng làm việc.
Hóa ra hôm nay cũng không phải ngày tệ lắm, nó thấy mình vẫn có chút may mắn.
“Hiền, lấy giúp tôi cái quần short trong tủ quần áo” giọng nói của hắn đánh thức nó.
Nó vội vàng chạy về phòng hắn lấy cho hắn cái quần đùi màu đen. Nó cố tình chọn cái ngắn nhất, nó thực muốn xem cái chân của hắn chút mà. Ai bảo hắn, tự nhiên dở chứng tắm ở phòng tắm bên ngoài phòng khách làm chi.
“Cái này ngắn quá” hắn phản đối khi nhìn cái quần nó đưa.
“Không thích thì tự đi mà lấy” nó lý sự cùn.
Hắn không lên tiếng phản đối nữa, một phút sau hắn xuất hiện trong phòng bếp với cái quần đùi nó chọn. Hỡi ôi! Nó siêu ngắn lộ hết cả cặp chân dài thẳng tắp của hắn. Nó sốc toàn tập, miệng há hốc, mắt không rời cặp chân kia.
“Ngắn đã chưa?” hắn lên tiếng
“À, anh thay đồ đi chứ?” nó ấp a ấp úng
“Cô lựa mà, sao tôi phải thay” hắn bắt bẻ.
Nó cười thầm, hi hi có cơ hội xem hình khỏa thân miễn phí rồi. Bề ngoài nó tỏ ra không có gì nhưng thực ra thì cứ một lúc nó lại liếc mắt nhìn hắn. Nó phải công nhận người hắn thật đẹp nha, hết sức hấp dẫn. Cũng may da mặt hắn dày không thì nó làm gì có cơ hội chiêm ngưỡng dung nhan hắn chứ.
“Cô cười gì thế? Rất khả nghi đấy” hắn nhìn nó nghi ngờ
“Có gì đâu, tôi nhớ chuyện trong công ty ấy mà” nó chối biến
“Ra thế, vậy mà tôi cứ tưởng cô tranh thủ chiêm ngưỡng thân thể tôi chứ”
Chết! bị bắt tại trận rồi, ngại quá. Nó đành cất cặp mắt háo sắc đi, cặp cụi nhai cơm.
Nguyện đón nó đúng bốn giờ, hắn lái một chiếc xe hơi thể thao màu xám, rất đẹp. Lần đầu tiên nó được ngồi trên xe bốn chỗ, mà lại là xe đẹp thế này chứ. Nó mù đặc về xe hơi nên cũng chẳng biết xe này bao nhiêu tiền nữa.
“Oa! Xe đẹp quá “ nó thốt lên khi leo lên xe
“Thích không?” hắn cười hỏi nó
“Thích. Công nhận anh giỏi nha, mượn được xe đẹp như vầy” nó xít xoa, không ngừng ngó tới ngó lui.
“Hừ”
“Chúng ta đi đâu vậy?”
“Đi khắc biết” hắn gầm nhẹ
“Làm gì mà khiếp thế? Tự anh nói mua cho tôi mà, nếu tiếc thì thôi, không cần bày ra cái mặt tiếc của đâu”
“Cô nghĩ tôi tiếc bộ quần áo cho cô à?” hắn hung hăng liếc nó.
“Quên, anh biết lái xe không đấy?” nó lơ câu hỏi của hắn.
“Nếu cô không tin thì xuống đi bộ đi” hắn rống lên.
Nó khinh vào nhé, quay ra nhìn đường không thèm nói chuyện với tên này nữa. Có trời mới biết làm sao mới hài lòng hắn được, mà nó chắc chắn không phải ông trời rồi.
Hắn đưa nó đi vào diamond plaza, lựa cho nó một bộ váy màu xanh dương rất nhã nhặn. Cái giá nhìn thôi mà nó đã muốn gất, còn cao hơn cả hai tháng lương của nó. Nhưng vì là đồ miễn phí nên nó cũng chẳng dại gì mà ngăn cản hắn.
Mua váy, giày, túi sách và một bộ nữ trang nữa, con số nó nhảy cao chóng mặt. Nó đến nhìn cũng không dám nhìn, có cần lãng phí tiền bạc thế không biết, nó sót của.
“Đừng mua” khi nhi hắn định quẹt thẻ, nó ngăn lại.
“Không thích?” hắn quay ra nhìn nó nghi ngờ hỏi
“Thích, nhưng mắc quá, lãng phí tiền quá”
“Tôi trả mà, cô lo cái gì” hắn lạnh giọng
“Tôi nghĩ hay anh cho tôi số tiền này đi, tôi sẽ tự đi mua một bộ đồ khác” nó vô sỉ mở miệng.
“Tính tiền” hắn gắt lên với cô thu ngân. Cô ta vội vàng quẹt thẻ, rối rít trả lại cho hắn.
Con số đó cứ mòng mòng quanh đầu nó, nó tiếc, nó muốn số tiền đó. Nếu có số tiền đó thì kế hoạch đi du lịch vòng quanh thế giới sẽ rất nhanh diễn ra. Trời ơi? Sao lại lãng phí tiền bạc thế này chứ?
Nó chẳng biết chuyện gì xảy ra cho đến khi nó bị hắn thô lỗ nhét vào xe.
“Này anh làm gì thế? Không nhẹ nhàng một chút được à?” nó cau có. Đầu nó bị va nhẹ vào cửa xe, đau muốn chết.
“Cô im miệng cho tôi, từ giờ đến 7 giờ, cô mà nói cái gì tôi sẽ tịch thu hết đồng đồ này, không cho nữa” hắn cảnh cáo nó.
Nó gật gật đầu, có hơn không, ngoan có hai giờ đổng hồ mà có đống đồ này, không dại gì mà ném đi cả. Nhưng thật tình nó thấy siêu ấm ức, sao hắn lại gia trưởng như thế chứ? Nó có làm gì đâu? Hay nó nói cái gì sai nhỉ?
Nó bị lôi đi trang điểm, làm tóc, sau khi làm xong, đến nó còn chẳng nhận ra mình nữa. Thật đúng là kỹ xảo hóa trang, nó- một con vịt xấu xí, giờ lại thành thiên nga nha.
Nhưng nó khác vậy mà cái tên gia trưởng kia thì im re, không nói thậm chí là một câu, thật tức chết mà. Nó muốn hỏi hắn xem có đẹp không nhưng sợ hắn tịch thu đồ nên cũng đành im lặng lẽo đẽo bước theo hắn. Trên xe, hắn hoàn toàn im lặng, chỉ thi thoảng liếc mắt nhìn nó một cái thôi.
Đến New world, thì hình như đã rất đông người tới rồi bao gồm mấy người bạn lần trước tới nhà hắn nữa. Nó khẽ mỉn cười chào hỏi mọi người, thực ra nó không thể nhớ tên từng người, ngay cả khuôn mặt nó cũng chỉ nhớ người mang Nguyện về nhà hôm trước thôi.
“Trời em gái, hôm nay xinh quá” một người lên tiếng
“Đúng là không nhận ran ha” người khác tiếp
“Kỹ xảo thôi mà” người phụ nữ xinh đẹp liếc nó lên tiếng. Nó còn ngu ngơ không biết mình phạm tội với cô ta khi nào nữa.
“ Nguyện, gần mười năm rồi, giờ mới thấy mày có người yêu nha” một tên khác nhảy ra từ đâu lên tiếng. Mười năm hả? nó đoán chắc là hắn bị đá lên hận tình đây, thẩy nào tính cách hắn thối thế, nhất là cái mặt lúc nào cũng lạnh như tiền, chả thấy cười mấy. Đáng đời, ai bảo mi bắt nạt ta, nó thỏa mãn cười thật tươi.
“Không cho cười” hắn ghé sát tai nó gằn từng tiếng. Nó chột dạ, nụ cười trở lên cứng ngắc, tai hình như bắt đầu nóng, tim đập thình thịch.
Mọi người tranh nhau nói, mỗi người một câu, nó chẳng biết trả lời thế nào chỉ biết im lặng. Nó cũng chẳng quen ai ở đây nên chỉ tập trung ăn uống. Kiến thức về rượi của nó chỉ quanh quẩn với mấy nhãn hiệu rượi việt nam cho nên đối với mấy chai rượi trong tiệc sinh nhật này quả là thách đố nó. Có một điều, nó chắc chắn là hôm nay nó phải thử hết mấy chai kia xem có khác gì rượi Việt Nam không?. Với quyết tâm cao độ đó nó chẳng lo gì mà từ chối cụm ly như mọi người.
Nhìn những người bạn của hắn, nó biết hắn và nó là hai người của hai thế giới. Bạn bè hắn ăn mặc cũng rất sang trọng, cách cầm ly, cách ăn uống đều toát lên vẻ giàu sang.
“Ngon không em?”
“Dạ” nó ngẩng lên bắt gặp ngay cái anh chàng bữa hôm dìu Nguyện về “ ngon ạ” nó hơi ngại vì hình như mình tích cực ăn quá thì phải.
“Em đừng uống nhiều rượi quá, không quen sẽ đau đầu đấy”
“Không sao ạ, em chỉ uống mỗi thứ một ly nhỏ thôi mà” Nó chống chế
“Em uống như thế rất dễ say đó, hay anh lấy cho em ly nước chanh nha” Dũng gợi ý
“Cũng được ạ” nó đành gật đầu, dù sao cũng không muốn bạn hắn mất mặt.
Dũng lấy nước chanh cho nó, sau đó tự ngồi xuống gần nó.
“Nguyện đối xử với em có tốt không?”
“Dạ, tốt ạ” nó ngoan ngoãn.
“ Thằng đó tính tình rất khó chịu, em chịu được nó cũng thật giỏi nha. Anh thì muốn điên lên với nó”
“Đúng vậy, người gì đâu mà khó tính như quỷ” nó được đà khi thấy người nói xấu hắn “ anh biết không hắn rất gia trưởng nhá”
“Thật á? “ Dũng biết mình đã câu được cô nàng này nói ra suy nghĩ rồi.
“Còn gì nữa, anh xem hắn bỏ tiền mua cho em bộ đồ này, thật mắc tiền nha, nhưng hắn nói em không được mở miệng nói cho tới tận bảy giờ, anh xem có ai ngậm miệng gần hai giờ động hồ trong khi có bao nhiêu vấn đề cần nói không?” nó bức súc.
“Đúng vậy, gia trưởng quá”
“Đã thế nhé, hắn còn không cho em cười. Em chẳng qua là lịch thôi mà, hắn sợ em dọa bạn hắn hay sao,nếu thế thì đừng lôi em tới làm chi, keo kiệt” nó bức xúc chọc chọc miếng bit tết trong đĩa.
“Thằng này càng lúc càng quá đáng đây” Dũng nén cười nhìn khuôn mặt vì tức giận mà đõ bừng. Tên ngốc bạn hắn sợ người ta nhìn thấy bạn gái hắn cười đẹp đây mà. Thật thú vị, Dũng quyết định phải thêm dầu vào lửa mới được “Vậy mà em không sút cho hắn một cái”
“Em cũng muốn lắm, nhưng hắn cả ngày mặt như cái bánh bao ế, em hơi sợ” nó thiệt tình
“Em có muốn anh chỉ cách trả thù không?”
“Có cách hả? anh chỉ giúp em đi” nó khẩn trương
“Đương nhiên có, nhưng mà em phải phối hợp với anh một chút nhé” Dũng nói nhỏ vào tai nó
“Được, anh nói đi” nó hào hứng.
Dũng ghé sát vào nó, nói thầm một hồi.
“Đơn giản vậy thôi?” nó không tin
“Em thử đi, anh đảm bảo sẽ thành công như mong muốn” Dũng khẳng định.
Nó quay ra tìm Nguyện, thấy hắn thật nổi bật trong đám đông, đúng là người đẹp, rõ ràng giống mọi người mặc vest mà sao nhìn hắn lại phong cách thế không biết. Nó thấy thật ngưỡng mộ vẻ ngoài của hắn quá đi mất.
“Đẹp trai quá” nó thốt lên
“Cái gì?” Dũng chẳng hiểu gì cả
“Không có gì” nó ngại ngùng” được em sẽ làm”
Nói xong nó tiêu soái đứng lên, nhấc hai ly rượi trên bàn đi về phía một người thanh niên trẻ, mặc quần tây đen, áo sơ mi trắng, nhìn thì thật đơn giản nhưng giá trị của nó chắc cũng là trên trời đây.
“Chào anh, tôi là Hiền” nó nở một nụ cười thật tươi. Cái này do tên bạn thân của Nguyện chỉ, chứ nó có biết tại sao đâu.
Nó thấy anh chàng nhìn nó cứng đơ luôn, mắt không chớp.
“Này anh gì ơi?” nó khẽ kéo tay hắn.
“À, xin chào, tôi là Hoàng” anh chàng bối rối nhìn nó.
“Tôi có thể mời anh một ly này không?” nó đưa ly rượi cho hắn không quên cười một cái.
“Tất nhiên” anh chàng vẫn nhìn nó chằm chằm, nó nhận ra hắn đang đỏ mặt.
“Em yêu! Sao lại biết bạn anh vậy?” Nguyện ôm chặt em nó,hắn nhanh ra, chưa kịp nói gì đã thấy hắn xuất hiện, thật phí cơ hội làm quen trai đẹp của nó.
“Anh không bận sao?” nó quay ra cười tươi với hắn.
“Tôi cảnh cáo cô rồi đó nếu muốn bình an thì tốt nhất ngậm cái miệng đang cười của cô lại” hắn rít bên tai nó, quay ra nói với bạn hắn” Xin lỗi cậu, mình có chút chuyện cần nói với bạn gái mình”.
Nó gật gật đầu đi theo hắn, cũng không dám hé miệng cười nữa. Tên này thật đúng là ghê gớm nhé, chắc hắn sợ bị lô chuyện bị gay nên mới quản nó kỹ quá đây.
Hắn lôi nó ra ngoài sảnh phía ngoài
“Cô điếc hả? tôi đã cảnh cáo rồi mà cô còn dám qua mặt tôi nữa hả? cô có tin tôi sẽ thu lại bộ đồ trên người cô không hả?” hắn gào lên với vẻ mặt thật hung dữ nhé. Cuối cùng nó cũng chọc tức được hắn, đáng đời, ai bảo mi dám nói ta câm miệng.
“Tôi biết rồi” nó biết giờ không nên chọc vào ngọn lửa này, đành mỉn cười thật tươi, kéo vạt áo khoác của hắn.
“Đi vào, ngồi yên một chỗ cho tôi”
“Em biết rồi, anh yêu” nó hôn cái chụt lên má hắn, rồi đi vào trong.
Từ lúc đó cho tới khi kết thúc bữa tiệc, công việc của nó chỉ là ăn và ngồi kế bên anh chàng người yêu giả thôi. Về khoản lơ mọi người, nó là vô địch thiên hạ đó nha. Mọi người nói rất nhiều chuyện,nhưng nó một chữ cũng không đi vào đầu được bởi nó đang tập trung xử mấy em tôm hùm và ghẹ. Hưởng thụ cũng là một cách làm cuộc sống tốt đẹp hơn đó là ưu tiên hang đầu của nó ngày hôm nay.
Sau khi chất cả núi quà trên xe, hắn lái xe đưa nó về. Nó thì ăn no rồi, tiếp theo là ngủ nhưng khi nó bắt đầu lơ mơ thì hắn lại nói chuyện.
“Đồ ăn ngon chứ?”
“Ừ” nó vừa ngáp vừa trả lời.
“Cô có bất ngờ không?”
“Bất ngờ cái gì?”
“Chuyện hôm nay cô nghe trong bữa tiệc ý” hắn nhìn nó một cái.
“Tôi có nghe gì đâu” nó tỉnh queo
“Không nghe? Cô ngồi ngay cạnh tôi mà” hắn thấy tức vì kỹ năng đóng kịch của nó.
“Không nghe, anh có bảo tôi phải nghe sao?” nó hỏi lại
“Vậy cô nói cho tôi biết cả buổi tối cô nghe được những chuyện gì?” hắn khó chịu nhăn mặt
“À, nghe nói gần mười năm anh mới dẫn bạn gái tới”
“Tiếp?”
“Không có, quên không nói cho anh biết tôi không thích tám” nó thẳng thừng.
Hắn tức giận tập trung lái xe, nói nhiều với vị ân nhân đầu óc mơ hồ này có khi làm hắn điên mất.
Về đến nhà hắn thậm trí chẳng thèm mang quà lên nhà.
“Quà của tôi đâu?” hắn chìa tay trước mặt nó khi vừa bước vào nhà.
“Đợi tí” nó nói xong đi thẳng vào phòng, lúc sau mang cho hắn một cái hộp nhỏ.
Hắn mở ra là một chiếc caravat màu nâu đỏ
“Xin lỗi, tôi chỉ có khả năng mua được như thế” nó như hiểu ánh mắt hắn nhìn món quà
“Thế thôi?”
“Anh muốn gì nữa, tôi làm gì có tiền”nó phản bác
“Ít nhiều hôm nay tôi tặng cô nhiều đồ như thế, cô cũng nên cám ơn tôi chứ” hắn nhìn nó chằm chằm
Nó chột dạ, sao ánh mắt hắn cứ gian gian thế nào ấy.
“Tôi có cái thân này, anh lấy thì lấy” nó thách thức người gay trước mặt.
“Thật?’ hắn nhìn nó thâm trầm, không thể đoán hắn đang nghĩ gì nữa
“Không có khả năng sao?, hay chê tôi không xứng” nó mỉa mai
“Ok, tắm đi, rồi vào phòng tôi” hắn bỏ lại một câu rồi biến mất sau cánh cửa phòng hắn
Nó chết đứng, nó chỉ đùa thôi mà, sao hắn lại nói thế chứ. Muốn true chị à? Chị sẵn sang tiếp chiêu nhé.
Nó đi vào phòng lựa ngay bộ đồ ngủ hello kitty mà hắn ghét nhất chạy ù vào nhà tắm. Sau một hồi đau lòng nó quyết định xóa đi lớp phấn trên mặt, nhưng nó vẫn thấy tiếc,vì chẳng mấy khi mình đẹp thế này.
Tắm xong nó gõ cửa phòng hắn, hắn mở cửa ra, trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm nhỏ bé. Hộc máu chết mất, sao lại ăn mặc khêu gợi thế này chứ.
Mặt nó không tự giác đỏ lừ,bí quá, nó cười đi vào trong phòng hắn, hai tay chắp sau lưng.
“Cô mặc thế này đi quyến rũ tôi?” hắn run run giọng
“Sao? Không thích ư?” nó nhếch mép
“Không sao, đằng nào chẳng lột ra hết cả”
Oách, hắn dám nói vậy nữa kìa. Hình như quá lố rồi thì phải, ánh mắt hắn nhìn nó thật đáng sợ y như hổ rình mồi vậy. Nó thấy chột dạ, tay tiết ra mồ hôi, tim thì thi nhau đập.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian